Thứ Năm, 12 tháng 3, 2009

KHOẢNG TRỜI RIÊNG TƯ



Trời chiều chẳng dám sang sông
Một buồm, một lái, lo không tới bờ
Sông sâu nước chảy lững lờ
Thời gian đâu có đợi chờ riêng ai
Biết rằng “xuân bất tái lai”
Đường xa, gánh nặng hai vai một mình
Cây thầm dâng nhựa lên cành
Hoa thầm toả chút hương thanh cho đời
Ta thầm nhặt những niềm vui
đốt thành lửa ấm khoảng trời riêng tư