Mười lăm năm, Khi con trở lại trường, Thày đã trải bảy mươi lần sinh nhật. Vẫn vầng trán mênh mông chân thật, Vẫn nụ cười hiền từ bao dung, Vẫn đôi mắt trầm tư, nhân hậu đến vô cùng.
Con bỗng nhận ra Mái tóc Thày đã mang màu sương sớm. Thời gian trôi như chuyến tàu im lặng Chở không ngừng kỷ niệm tháng ngày qua.
Trí lực Thày theo học trò ra đi. Còn lại, vẫn là một tâm hồn bình dị. Bước chậm lại, vẫn không ngừng trăn trở, Bởi trái tim thày vẫn mãi yêu thương.
Với cuộc đời,
Thày là một cây xanh Mà trái chín Là những học trò đã trưởng thành qua năm tháng, Là những công trình cuộc đời Thày dành trọn.
Trong phòng nhỏ,
một dáng ngồi bình lặng Và quanh thày là tri thức với suy tư. Nắng ngoài đường như giữ lại những tiếng ve, Đừng khuấy động sự bình yên trí tuệ.
Rồi những mùa hè cứ qua đi như thế,Sẽ vẫn là Thày,
Với mái tóc bạch kim, Với vô cùng sâu thẳm của trái tim, Với lớp lớp học trò trẻ, già, trai, gái. Với quá khứ, tương lai và hiện tại, Là trọn vẹn niềm vui đời dành lại cho Thày
Viết trong ngày mừng sinh nhật GS Nguyễn Thạc Cát
3 - 12 - 1983