Mùa này ngày xưa hoa xoan bắt đầu nở. Từng chùm hoa
nhỏ xinh, phơn phớt tím tỏa hương ngào ngạt, ám ảnh. Không “sắc nước
hương trời” nhưng xoan lại có vẻ đẹp mặn mà, chân quê dịu dàng của
những cánh hoa màu trắng tinh khôi ôm lấy nhụy hoa tím nhạt kín đáo. Bất
chợt đi qua những nẻo đường quê trong một chiều cuối xuân trở gió,
ai mà không xao xuyến với mùi hương quyến rũ và những cánh hoa xoan
"lớp lớp rụng rơi đầy”, bất giác lại nhớ những vần thơ tài hoa của một
tâm hồn giàu cảm súc.
MƯA XUÂN – Nguyễn Bính
Em là con gái trong khung cửiDệt lụa quanh năm với mẹ giàLòng trẻ còn như cây lụa trắngMẹ già chưa bán chợ làng xa.
Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay
Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy
Hội chèo làng Ðặng đi ngang ngõMẹ bảo: “Thôn Ðoài hát tối nay”.
Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy
Hội chèo làng Ðặng đi ngang ngõMẹ bảo: “Thôn Ðoài hát tối nay”.
"Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy"
Cuối xuân, những cây xoan khẳng khiu đứng trơ vơ cô
quạnh bỗng thay những bộ áo mới xanh mướt lá non với những chùm hoa màu
trắng phơn phớt tím. Trong những cơn gió cuối cùng của mùa xuân, những
cánh hoa xoan rụng lả tả làm bước chân bỗng ngần ngại, chẳng nỡ dẵm lên.
...Cây soan cuối cùng nơi tôi ở đã bị biến thành củi từ
3 năm trước, nhưng cứ đến những ngày này, mùi hoa soan cứ như phảng
phất đâu đây, bất giác nhớ lại mấy câu thơ viết tự hồi nào, không nhớ
nữa:
Tháng ba chưa dậy sấm đầu mùa
Soan nở rồi ư? mưa, vẫn mưa
Hương soan ướp tự màu hoa tím
Len đến hồn ta tự bao giờ?
Bỗng thấy buồn, thấy nhớ, mà không biết nhớ gì...
Soan nở rồi ư? mưa, vẫn mưa
Hương soan ướp tự màu hoa tím
Len đến hồn ta tự bao giờ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét